Có những thứ, khi về già rồi chúng ta mới thấy ân hận, thấy nối tiếc. Tuổi trẻ, đừng để hối tiếc về điều gì.
Danh mục :
1. Hối tiếc vì tôi đã không đủ dũng cảm để sống thực với chính mình, mà lại sống theo sự mong muốn của những người khác
Bronnie Ware viết: “Đa số các bệnh nhân sắp từ giã trần gian đều hối tiếc điều này. Khi người ta nhận thức là đời mình sắp kết thúc, và khi hồi tưởng lại một cách rõ ràng, họ dễ dàng thấy rằng quá nhiều ước mơ đã không được thực hiện. Hầu hết mọi người đã không thực hiện dù chỉ phân nửa con số những ước mơ của họ, và đến lúc gần chết mới biết rằng thực hiện hay không là do chính mình đã lựa chọn hoặc không lựa chọn. Sự tự do của con người là do sức khỏe mang lại, nhưng ít ai nhận thức được điều đó, cho đến khi sức khỏe không còn nữa”.
2. Hối tiếc vì tôi đã làm việc quá vất vả
“Những bệnh nhân đàn ông mà tôi từng chăm sóc, ông nào cũng nói câu “Ước gì tôi đừng làm việc cật lực đến như vậy”. Chỉ vì ráng sức làm việc mà họ đã bỏ lỡ không biết vui với tuổi thơ ấu của con cái và tình yêu thương của người bạn đời. Các bệnh nhân phụ nữ cũng có khi bày tỏ với tôi sự hối tiếc tương tự, nhưng vì hầu hết họ đều thuộc về thế hệ cũ nên họ không phải là trụ cột của gia đình. Thành ra tôi ghi nhận là tất cả các bệnh nhân đàn ông đều hối tiếc vì cả đời chỉ biết làm việc quần quật để kiếm tiền”.
3. Hối tiếc vì tôi đã không đủ can đảm để bày tỏ cảm xúc
“Nhiều người đã phải đè nén cảm xúc trong lòng để cố gắng giữ hòa khí với những người khác. Kết quả là họ đành chấp nhận cuộc sống chật vật và chẳng bao giờ vươn lên được để thể hiện khả năng của chính mình. Tệ hại hơn nữa là cũng vì cứ “gặm một khối căm hờn trong cũi sắt” như vậy hoài mà một số người sanh ra ốm đau bệnh hoạn.
4. Hối tiếc vì tôi đã không giữ liên lạc với bạn bè
“Người ta thường không thực sự nhận ra niềm vui khi gặp gỡ những bạn bè cũ cho tới thời gian cuối đời, và lúc đó có muốn tìm lại bạn bè cũ cũng chẳng được. Chỉ vì bị cuốn trôi theo cuộc sống mà nhiều người đã đánh mất cơ hội vui với bạn bè, rồi năm tháng trôi qua, đến khi gần đất xa trời họ mới hối tiếc đã không dành thời giờ để chia sẻ những tình cảm bằng hữu đầy quý giá”.
5. Hối tiếc vì tôi đã không cho phép chính mình sống vui vẻ hơn
Bronnie Ware viết: “Cũng hơi lạ, nhưng đây là một sự hối tiếc của rất nhiều bệnh nhân vào lúc cuối đời. Cho tới giai đoạn gần đất xa trời họ mới mới nhận ra rằng hạnh phúc là sự lựa chọn của chính mình. Cả đời họ bị mắc kẹt trong những nếp sống và thói quen cũ kỹ. Cảm giác “thoải mái” với những gì thân thuộc đã bao trùm cả cảm xúc lẫn sinh hoạt thể chất của họ. Sự sợ hãi thay đổi khiến họ phải đóng kịch với người khác và đóng kịch với chính mình, rằng họ hài lòng với hiện tại, mặc dù trong thâm tâm họ chỉ mong muốn được vui cười thỏa thích và trở lại với cuộc sống hồn nhiên”.
TỔNG KẾT
Thật sự ngày cuối cùng là một ngày nào đó trong tương lai mà chúng ta không biết được.
Nhưng mỗi một ngày bạn đang sống, chính là ngày cuối cùng của rất nhiều người khác. Họ ao ước được quay ngược lại thời gian. Họ ao ước được làm lại từ đầu.
Còn bạn thì sao?
Giả sử…
Nếu hôm nay là ngày cuối cùng tồn tại, bạn sẽ làm gì? Bạn có còn đuổi theo những thứ bạn từng cho là QUAN TRỌNG?
Đọc bài viết: Cách xây dựng giá trị bản thân