Cuộc sống này không phải ai cũng sinh ra trong gia đình giàu có, hoàn hảo cả. Vì vậy, nếu bạn nghèo, hãy nỗ lực gấp đôi người khác.
1. Tôi rất ngưỡng mộ người khác được học đàn, học hát, học vẽ. Năm nay tôi đã 20 tuổi rồi, nhưng chẳng có sở trường gì cả. Tôi thường nghĩ là nếu hồi nhỏ có cơ hội được tiếp xúc với nghệ thuật, cuộc đời của tôi có phải là sẽ khác bây giờ
Bây giờ có nhiều người thấy phụ huynh cho con em đi học lớp năng khiếu lại nói là tạo nhiều áp lực cho con trẻ. Còn tôi thì thật tiếc cho tôi hồi nhỏ không được bố mẹ kiên trì cho đi học cái gì.
2.Lúc tôi còn nhỏ nhà rất nghèo, nhưng bố mẹ luôn cắn răng kiên trì lo cho tôi những thứ tốt nhất, cho tôi đi học thêm ( bây giờ nghĩ lại thấy không cần thiết lắm ). Có một lần cô giáo ra một đề bài làm Văn là “Viết về nhà của em”. Tôi rất thật thà viết là nhà tôi nghèo đến nỗi không có thịt ăn. Cô giáo kia lại nói là bài văn của tôi viết quá lên rồi, thời đại nào rồi mà còn có nhà không có thịt ăn, đứng trước lớp trách mắng tôi. Thật sự là không phải ai cũng thích hợp để làm giáo viên.
3. Tôi vẫn còn nhớ lúc nhỏ bị một vài giáo viên làm cho xấu hổ, bọn họ luôn cho rằng một đứa trẻ nhỏ như này làm sao mà nhớ được chuyện gì đã xảy ra, chỉ có điều chuyện đó đã để lại trong lòng tôi một vết đen không nhỏ.
4. Bây giờ bước vào hàng KFC còn thấy mình hơi quê mùa.
5. Là khi bắt gặp ánh mắt của những người bán hàng trong tiệm liếc nhìn người mình rồi quay ra chỉ trỏ, cười nhạo.
6.Về điểm này thì tôi rất may mắn, nhà tôi tuy nghèo nhưng bố mẹ tôi luôn cố gắng hết sức để đáp ứng những yêu cầu về vật chất của tôi, không khiến tôi thấy mình lạc hậu so với bạn cùng trang lứa.
7. Rất hiểu chuyện, chẳng bao giờ đòi hỏi bố mẹ cái gì, mặc dù lắm khi chỉ ước mình có thể 1 lần chạm được vào nó.
8. Tác động trực quan nhất của “nghèo” đối với tôi là những cuộc cãi vã giữa bố mẹ vì tiền, vì nghèo khó. Tôi nhớ lúc họ cãi nhau tôi chỉ biết trốn trong chăn, trong nhà vệ sinh hay trong tủ quần áo. Cốc chén trong nhà đều bị đập vỡ, những tiếng cãi vã, tiếng khóc của mẹ,… Đó là những ký ức tôi không hề muốn nhớ lại.
9. Bởi vì nghèo mà phải chịu tủi thân nhất là khi còn nhỏ bố mẹ tôi bị những người họ hàng có tiền chế giễu chê cười nhưng lại không thể làm gì để đỡ đần cho bố mẹ.
10. Hồi nhỏ mọi người đều không thích nhà tôi. Có một lần ăn cỗ. Bà cô nọ mua một chùm vải chia cho bọn trẻ con ăn, mỗi đứa đều được một chùm lớn. Bà cô ấy lại lựa một chùm bị dập hỏng đưa cho tôi…
Bây giờ bà ta về già sa cơ lỡ vận, chỉ có ông nội tôi quan tâm bà ta. Mỗi lần vô tình gặp tôi bà ta đều nịnh nọt gọi tên tôi. Thế nhưng có gọi như nào tôi cũng đều giả điếc không nghe thấy.
11. Lúc 12 hay 13 tuổi gì đấy đến nhà một chị họ hàng gần chơi. Chị ấy đi làm rồi, thu nhập cũng rất khá. Nửa tủ quần áo đều là đồ mới không mặc đến. Sau đó chị ấy liền cho tôi chỗ quần áo đấy. Tôi hỏi chị ấy là đồ của chị đẹp thật đấy. Chị có cái nào chị không mặc đến thì cho em nhé. Anh tôi nghe thấy thế liền mắng tôi không phải là đồ ăn xin. Chuyện này tôi ghi nhớ rất lâu rất lâu. Thực ra không phải là tôi thích chiếm mấy cái đồ đấy, chỉ là lúc nhỏ không hiểu chuyện.
12. Là mỗi lần xin tiền ba mẹ đóng học. Vẻ mặt 2 người lúc ấy tôi vẫn còn nhớ tận bây giờ.
13. Vì để có tiền cho tôi ăn học mà mẹ tôi đã bán đi vật mà bà ấy trân trọng nhất: chiếc vòng ba tôi tặng mẹ nhân ngày sinh nhật.