Sách là mặt trăng hay là ngón tay ?

Chúng ta bắt đầu bằng việc nhìn lại cách đọc sách thuộc dòng sefl-help, gọi một cách chính thống là sách phát triển bản thân, gọi một cách mỉa mai là sách dạy đời. Và chắc chắn đây là một trong những dòng sách chiếm nhiều nhất trên kệ của các nhà sách. Cũng là loại sách được nhiều người ưu chuộng kèm theo đó là nhận được gạch đá nhiều nhất.

Tại sao lại như vậy? Tại sao lại có những người xem sách Self-help lại là tác nhân tạo ra bước ngoặt cho đời mình, còn có người lại xem như nó môt làn gió mát luồn qua tóc rồi bay đi mất, nhưng cũng có người khinh khỉnh xem nó như một loại tẩy não tào lao?

Đức Phật của chúng ta từng ví von những lời dạy của mình như ngón tay chỉ trăng. Khi Phật chỉ trăng, mặt trăng không nằm trên tay của Phật mà nằm theo hướng ngón tay ấy chỉ. Người khôn ngoan sẽ biết nương theo ngón tay để nhìn về hướng mặt trăng, trong khi người ngu muội chỉ biết nhìn chằm chặp vào ngón tay và xem đó như là chân lý? Đây chính là sự khác biệt.

Tôi tin rằng sách self-help cũng vậy. Nếu xem sách như mặt trăng, người đọc có thể sẽ không bao giờ hài lòng. Nhưng nếu xem sách là ngón tay, người đọc sẽ tập trung nhìn theo hướng ngón tay ấy chỉ để thưởng lãm vẻ đẹp cảu ánh trăng và cảm nhận được làn gió thổi mát qua tâm hồn mình. thậm chí, nếu họ không chỉ thưởng lãm mà còn biết chiêm nghiệm thì cuộc sống của họ có thể sẽ thay đổi hoàn toàn theo một hướng tốt đẹp hơn.

Hãy nhớ mỗi quyển sách nói cho cùng cũng chỉ là một cái ngón tay. dù ngắn dù dài, dù cong dù thẳng, dù thon thả hay thô kệch thì ngón tay ấy cũng đang chỉ về một ánh trăng nào đấy. Trừ khi đề bài bắt bạn mô tả ngón tay, còn không hãy nhìn theo hướng tay ấy chứ đừng săm soi bình phẩm nó.

Chẳng ai bỏ công viết một cuốn sách nhằm mục đích để bạn soi mói cả, đúng chứ?

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Gọi Ngay !